Geisha là những nghệ sĩ có tài ca múa nhạc,ờihiệnđạxsmb 30 ngày vừa có khả năng trò chuyện với khách. Đây là một nghệ thuật giải trí truyền thống của Nhật Bản và các geisha được ví như "báu vật sống của quốc gia".
Tuy nhiên, để gặp các geisha bằng xương bằng thịt thực sự không dễ dàng. Ann Kang, quản lý khách sạn DoubleTree ở Kyoto, cho hay chi phí thuê họ rất cao.
"Geisha tính phí theo giờ và bạn cũng phải chi tiền taxi hai chiều cho họ. Nếu muốn họ biểu diễn, bạn phải trả tiền thuê phòng có sân khấu trải chiếu tatami, có nhạc cụ. Tổng chi phí có thể lên tới hàng chục nghìn USD", ông nói.
Ngay cả khi có tiền, du khách cũng khó gặp được geisha. Nhiều nhà hàng từ chối đón khách lạ nếu không được người quen giới thiệu, nhất là các quán bar ozashiki, cửa tiệm kimono và nhà hàng sushi riêng tư ở Kyoto.
"Văn hóa ichigensan okotowari (không tiếp người không được giới thiệu) yêu cầu người đến lần đầu phải đi cùng khách quen", Kang giải thích.
Do đó, ngay cả người dân Nhật cũng hiếm khi nhìn thấy geisha hay geiko (cách gọi geisha ở khu vực miền tây Nhật Bản tại các thành phố như Kyoto hay Kanazawa) trên đường phố luôn. Mỗi dịp như vậy, họ đều hào hứng xin chụp ảnh cùng các geisha.
Khi dự một buổi chiêu đãi cùng geisha, Lisa Cam, phóng viên của SCMP, được yêu cầu không làm phiền buổi biểu diễn và không được chạm vào geiko cũng như maiko (geiko tập sự).
Một geiko giới thiệu tên là Nanoha và ngồi xuống, rót rượu sake cho mọi người trên bàn. Maiko của cô là Kozakura. Nanoha cho hay cần 4-5 năm đào tạo để maiko tốt nghiệp trở thành geiko.
"Kozakura năm nay 18 tuổi và đã đào tạo được ba năm. Cô ấy học hỏi rất nghiêm túc", Nanoha nói.
Bản thân cô mới lên chức geiko hồi tháng 11/2022. Cô mất tới 6 năm tập sự do ảnh hưởng của Covid-19.
Trong thời kỳ Covid-19, rất ít thiếu nữ theo học nghề geisha. "Các bậc cha mẹ lo lắng con gái phải giao tiếp với người lạ và nhiễm virus, nên rất ít người tham gia ngành này", cô nói.
Nanoha cho hay để tốt nghiệp lên geiko, maiko cần được vũ sư đồng ý. Vũ sư là người truyền dạy các điệu múa truyền thống cho họ. Nanoha học múa từ thầy thông qua quan sát.
"Tôi đến từ tỉnh Chiba, gần Tokyo. Tôi tốt nghiệp trung học năm 15 tuổi và đến Kyoto học nghề, trở thành maiko", Nanoha, 21 tuổi, kể lại.
Một ngày của cô bắt đầu từ 9h. Cô sẽ tham gia tập múa cùng các đồng nghiệp lúc 10h, sau đó ăn trưa rồi chợp mắt một lúc. Tới 16h, cô bắt đầu chuẩn bị cho công việc, ăn nhẹ, tiếp khách lúc 18h. Công việc thường kết thúc lúc 1h sáng hôm sau và cô sẽ trở về okiya, nơi ở của các maiko.
Bộ phim truyền hình dài tập Makanai: Những người nấu ăn cho nhà maiko chiếu trên Netflix càng làm các geisha nổi tiếng hơn. Nanoha cho hay cô đóng một vai phụ trong bộ phim, với cảnh tập múa khoảng 5-10 giây.
Cô cho biết đồ ăn của các geisha được làm theo những miếng nhỏ vừa miệng để không làm hỏng lớp trang điểm. "Chúng tôi còn có cơm viên và bánh bao áp chảo cỡ nhỏ", cô nói.
Đó là cuộc sống bận rộn của một geiko, với thời gian làm việc dài và chỉ có hai ngày nghỉ một tháng. Dù vậy, Nanoha cho biết cuộc sống nhẹ nhàng hơn sau khi cô trở thành geiko.
"Maiko không được phép sử dụng điện thoại di động, tóc phải để theo kiểu truyền thống, nghĩa là phải giữ kiểu tóc đó cả tuần trước khi được làm lại. Maiko cấp thấp cũng phải làm nhiều việc nhà", cô nói.
Khi maiko tốt nghiệp, họ sẽ có bộ tóc giả riêng nên không cần lo lắng chuyện giữ gìn kiểu tóc nữa. Bộ tóc giả rất nặng, khoảng 800 g, nhưng các geiko phải đội chúng hàng giờ liền trong khi khiêu vũ.
Geiko luôn là người độc thân. Nếu muốn lấy chồng, họ phải từ chức. Cũng có người cả đời không lấy chồng.
"Chị cả của chúng tôi năm nay 85 tuổi, thỉnh thoảng vẫn biểu diễn đàn samisen với chúng tôi", Nanoha nói. "Tôi chỉ được phép ở lại okiya trong 6,5 năm, nên sắp phải chuyển đi. Tôi sẽ rất nhớ các chị em của mình".
Hồng Hạnh(TheoSCMP)